DEAR MY GREAT SIS, TIEN!
England, có một người mà tớ yêu thương!
Mới ngày nào, tớ còn suýt nữa thì giận không thèm nhìn mặt vì chị tớ xách vali đi vào phòng chờ cất cánh sau khi ôm hết tất cả mọi người mà chẳng thèm ôm tớ. Con bé hụt hẫng lắm và cứ nghĩ " chị nó ghét nó rồi", phải công nhận hồi đó t phiền phức và lắm chuyện xị bọ vô cùng. Nên nếu chị tớ có vui sướng khi sang Anh và vứt được con bé phiền phức ở nhà cũng là điều dễ hiểu. :))
Nhưng k phải. Đi qua cánh cửa phòng chờ, chị nó mới giật m nhớ ra con em đang đứng đơ ra bên ngoài, và xin bảo vệ cho ra ôm nó một cái( các anh ấy đồng í ngay vì cứ ngỡ chị tớ quên đồ gì đó cơ). Tớ vẫn nhớ nguyên si cái cảm giác hôm đó, hỗn độn mọi cung bậc cảm xúc: Hạnh phúc thay cho chị vì sắp được đặt chân trên trời Âu đầy khát vọng và hoài bão, là buồn vì sẽ phải xa chị cả năm trời, là hoang mang khi sắp phải tự lo cho mình khi vắng chị, là vô vàn cảm xúc đan xen, dính chằng chịt vào nhau. Có lẽ cũng vì thế mà, không được tạm biệt thì buồn, mà được tạm biệt còn buồn hơn.
Nó khóc, bởi trong cái khoảnh khắc ấy, chị là cả khoảng trời bốn mùa xuân, hạ, thu, đông Hà Nội : lo cho nó từ chuyện ăn gì, mặc gì, chơi gì, và lúc nào cũng sợ nó buồn nó tủi thân mà đi đâu cũng lếch xếch theo con bé em phiền phức nhức đầu đi theo( mặc dù nghĩ lại thì thấy tôi vô duyên thật khi đi đâu cũng bám đuôi chị, nhưng cho chọn lại, em vẫn sẽ làm như thế). Chẳng thế mà không biết từ bao giờ chị nó đã là tất cả đối với nó. Và còn vô vàn câu chuyện sau đấy, em sẽ giữ cho riêng em, một khoảng kí ức ngây ngô của một cô sinh viên năm 2 nhưng lần đầu tự bơi ngoài biển rộng mà không có chị.
Thoắt cái, chị tớ đã nhận bằng rồi này. " Chúc mừng chị nhé!!!!". Thật tâm, em luôn mong chị sẽ thật hạnh phúc, vì chị xứng đáng có được nó hơn tất cả những người em biết.
Và. Tớ muốn hét to lên với cả thế giới rằng" chị tớ sắp về Việt Nam rồi này"
Em luôn ở cạnh chị, mạnh mẽ lên nhé! <3
Nhận xét
Đăng nhận xét