ĐÔNG HÔM NAY THẬT ĐẸP!
Hà Nội, 22/11/2018. Ngày đông về!
Hôm nay, tớ đã gạch xóa đi biết bao nhiêu trang viết để mong có thể diễn đạt đúng nhất được cảm xúc của tớ những ngày này, nhưng không, có lẽ ngôn từ của tớ còn quá ít ỏi và nghèo nàn đến mức tớ cứ lòng vòng trong những câu hỏi: diễn đạt sao cho đúng bây giờ? viết từ đâu đây? hay dùng từ gì nhỉ? Và t đã quyết định, cứ viết theo dòng cảm xúc mà tôi đang có lúc này, nó có non nớt, ngây ngô, hay lủng củng thì tớ cũng sẽ trân trọng nó. vì đó là những dòng cảm xúc trong t, là mạch máu, là sự sống của t mỗi ngày.
Đông hôm nay thật đẹp!
Tớ ngồi xem lại đống ảnh kỉ yếu, và thấy thời gian sao trôi nhanh quá, cảm giác mình mới chỉ bước có một chút thôi mà thoắt cái đã 4 năm, 4 năm tại Thương Mại - nơi không phải là sự lựa chọn đầu tiên của t hay đúng hơn tớ chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ học Thương Mại.
"Nếu ngày ấy, tớ vẫn quyết định để hồ sơ tại trường Bách khoa thì bây giờ t sẽ ra sao nhỉ? " đã rất nhiều lần t hỏi mình câu hỏi đó để tìm ra câu trả lời nhưng khi không có trải nghiệm thì đó vẫn sẽ chỉ là câu hỏi mà với t không bao giờ có lời đáp.
Bách Khoa, nơi ấy có một cậu bạn mà t đã từng ngưỡng mộ mà nhầm là tình yêu tuổi học trò. Trong mắt t, đó là một cậu bạn học giỏi nhất lớp, đẹp trai nhất lớp, khéo léo và tình cảm nhất nữa. Ngày đó, bạn hàng xóm lớp t luôn miệng bảo với t rằng " Đ chả đẹp trai, mà lại còn rõ đen nữa" nhưng tình cảm trong t lúc ấy thôi thúc t phải bảo vệ cậu bạn đó, t một mực quả quyết và gần như tranh cãi rằng: " Ai bảo. Đ đẹp trai thế mà, lại còn cười tươi nữa, học thì lại giỏi". Ôi, nghĩ lại cái hồi ấy sao mà t thấy mình lại mạnh mẽ được như thế nhỉ. :)). Nhưng các c có thừa nhận với t rằng, ngày cấp 3 bạn nữ nào chả thích một anh chàng quần áo chỉn chu, sơ mi trắng, học giỏi lại đá bóng siêu đúng không? ( có lẽ bạn Đ ấy chỉ trong mắt t là thế). Câu chuyện giữa tôi và cậu bạn cứ tiếp tục diễn ra qua xuân, hạ, thu, đông và đi đến kết thúc. Nó lùi dần vào một miền kí ức xa xôi trong t, và thi thoảng nó có chạy lại vùng trí não hiện thời, nhưng t chỉ còn biết cười với nó. Đây không phải là một câu chuyện tình cấp 3 đẹp mộng mơ như t vẫn đọc trên các trang báo Hoa học trò, cũng không lãng mạn toàn tập như trong phim Hàn Quốc. Nó mộc mạc, ngây ngô, và đầy những hành động ngốc xít của những cô cậu học sinh. Cảm ơn c vì sinh nhật ngày ấy của t, về những món quà, những cái nắm tay, những cái ôm ấm áp, những ngày chờ tớ về, đón tớ đi học thêm, và nhiều điều khác nữa. Tất cả tạo nên một chương thật đẹp cho tuổi học sinh của t. Nếu c đọc được những dòng này, tớ sẽ thấy rất vui, vì đây là những cảm xúc thật của t. cảm xúc của một cô bạn đã từng ngưỡng mộ cậu bạn cùng lớp - thứ tình cảm mà chúng ta nhầm lẫn là tình yêu.
Tớ sẽ gọi đó là những ngày kỉ niêm. Và với hiện tại, t không hề hối hận hay luyến tiếc về việc đã rút hồ sơ và nộp sang Thương Mại. Bởi nếu không có cái sự kiện ấy. Có lẽ bây giờ t đã yêu đương nhặng sị bọ lên từ năm nhất ấy chứ. Sẽ không được gặp Dung, Linh, Đạt,... và nhất là Uyên - cô bạn cùng trường cấp 3 mà t đã bỏ lỡ những cơ hội làm quen ngày ấy. :). Tôi chắc chắn sẽ dành ra cả một khoảng thời gian thật nhiều để mà viết những dòng cảm xúc cho những cô bạn mà t yêu nhiều như hoa đại ngày mùa, như phần trăm đường, bột, trong những chiếc bánh ngọt hảo hạng nhất thế giới... Và câu trả lời cho việc " nếu bây giờ t đang học BK thì t sẽ thế nào nhỉ?" không còn quan trọng với t nữa rồi.
Dù trải qua bất kì chuyện gì, t tin rằng những kỉ niệm đẹp luôn là thứ vũ khí mạnh nhất giúp t vượt qua mọi khó khăn. Không chỉ là những người bạn, mà t thấy mình thật may mắn khi có một gia đình yêu thương tôi hết lòng, nhà tôi không sống trong nhung lụa, gấm vóc nhưng với tôi nhà tôi là một tế bào mạnh mẽ và khỏe khoắn nhất trong những tế bào. Tôi học được cách sống và suy nghĩ tích cực của gia đình mình " cứ làm việc hết mình, mọi thứ sẽ được đền đáp", t học được cách cho đi là nhận lại " khi mình giúp ai đó, khi mình gặp khó khăn nhất định mình sẽ vượt qua được và cũng sẽ có người nào đó giúp đỡ mình". Tôi yêu tất cả những lời dạy của bố, những suy nghĩ đáng yêu của bà, những vô tư của mẹ, những tỉ mỉ và lời khích lệ vô giá của chị tôi. Nhưng thành viên trong nhà tớ đôi lúc cũng thật nóng tính vì thế mà xảy ra những xung đột về suy nghĩ là điều không tránh khỏi giống như bao gia đình khác. và tớ hiểu rằng điều này hoàn toàn phải thay đổi. Nhưng dù sao với nhà tớ, tớ vẫn yêu họ nhiều như những gì có trên trái đất và cả ngoài vũ trụ bao gồm cả những sao băng, những dải thiên thạch, những tiểu hành tinh và những vì sao.
Mỗi khi có ai hỏi t yêu mùa nào nhất, thì chắc chắn câu trả lời của t sẽ là mùa đông, cái mùa không oi bức với những cơn gió Lào ngày hạ, không có cảm giác ẩm thấp với những ngày mưa phùn lất phất, và cũng sẽ không phải mùa thu- mùa mà biết bao cô nàng yêu thích, mùa thu đẹp thật đấy, nhẹ nhàng thật đấy nhưng nó làm tôi bị cuộn tròn trong cái cảm xúc man mác buồn. T cũng không hiểu tại sao mùa thu lại làm t buồn đến thế, cái mùa làm t không còn kiểm soát được lí trí, để rồi dễ cô đơn và cũng dễ tự làm tổn thương chính những cảm xúc của mình. Tớ yêu mùa đông vì mùa đông t có thể ôm bà tôi ngủ mà 2 bà cháu không sợ bị nóng rồi. :)
"Brightest smile for my next journey!" - my sis.
Hãy biến Uyên thành nữ chính xinh đẹp, đáng yêu nhé!!!! :)))
Trả lờiXóa