MẨU CHUYỆN NHO NHỎ
Những ngày bố ốm!
1, Từ bé tới giờ theo mình nhớ, trộm vía, bố chưa bao giờ ốm nặng cả. Và lần này, là lần đầu tiên bố m ốm đến không thể đi lại được, chỉ nằm một chỗ, và chính bác sĩ cũng khuyên bố mình không nên ngồi dậy hay đi lại, mà chỉ nên nằm thôi, không sẽ bị ảnh hưởng tới sương sống, và khó bình phục hơn (Nhưng tuần tới là bố được ra viện rồi ^^ ).
Bữa trước, bố có đi khám trên Bạch Mai về, bác sĩ bảo phải nằm viện ngay. Nhưng nghe mọi người nói, nằm khoa sương người nhà sẽ không được vào chăm nom, mà mọi thứ phải tự làm một mình, cái gì không làm được sẽ có y tá hỗ trợ. Hoặc nếu ốm nặng quá, sẽ cho người nhà vào, nhưng người nhà được vào sẽ không chỉ hỗ trợ người thân mà còn phải hỗ trợ tất cả những bệnh nhân còn lại.
Mà bố lại là người không muốn phụ thuộc vào ai, sợ mọi người sẽ vất vả quá, và cũng sợ cảnh một mình trong viện nữa. Vì thế nên bố đã quyết định chữa bằng thuốc Đông y ở nhà, bởi những người bạn của bố cũng bị bệnh giống bố và đã chữa khỏi.
Nhưng sau 2 tuần uống thuốc Đông y bố vẫn không đỡ hơn, vì vậy cả nhà quyết định để bố đi viện.
2, Cuộc hành trình bố đi viện, và mẹ mình gói ghém đồ đạc đi chăm bố. Thú thật, chưa bao giờ mình thấy mẹ lại nhanh nhẹn đến vậy. Do trước đây mọi thứ của gia đình đều là bố lo toan tính toán. Nay mẹ lại trở thành người lo. Ôi! mình bất ngờ ghê luôn ấy. hihi, Nhưng cũng từ đó mà mình biết được, mọi người ai cũng có thể lo toan, chỉ là ở mức: bình thường, tốt, hay xuất sắc thôi. Và với mẹ, mình thấy so với bình thường thì mẹ làm thế là tốt lắm rồi. Mọi thứ vẫn đúng với câu: Con chăm cha không bằng bà chăm ông. :D
3, Do tình hình dịch bệnh covid, nên người nhà không được phép vào thăm. Chúng mình nhớ bố mẹ ( nhớ cả người bà đáng yêu, cả 2 đứa cháu và anh chị mình nữa) vô cùng. À mà không chỉ có chúng mình nhớ bố mẹ, mà bà cũng nhớ con của bà nữa. (Bánh trung thu bọn mình mua về biếu bà, bà nhất định chỉ bỏ ra ăn 1 cái, còn lại để phần bố mẹ và phần hai chị em về rồi ăn cùng. Các bà là thế, cái gì cũng phần con cháu mới chịu cơ)
4, Còn nhớ đợt trước đúng lúc tinh thần mình xuống cấp, lúc nào cũng buồn buồn không vui. mình không kể với bố, cũng chẳng kể với ai, nhưng một hôm mình nhận được tin nhắn của bố, nguyên văn là như này:
" - Con đi làm rồi cố lên con nhé, nắm bắt trải nghiệm và rồi cố nắm kĩ năng sống để sửa cho mình cứng cỏi bằng chính nghị lực của mình con nhé
- Nhưng cũng cố vừa sức thôi không ốm, nhưng mà cái nghị lực thì cố con nhé.
- Ở Hải Dương mình hôm nay cách li rồi con ạ"
Lần đó đọc xong tin nhắn của bố mà mình đỏ hoe cả 2 mắt, vì đúng là chỉ có bố mẹ là người hiểu mình nhất, và luôn là nguồn động viên to lớn vô cùng. Và cũng vì lần đó ở quê có người nhiễm covid, lo vô cùng ấy, vì ở nhà toàn người già với trẻ nhỏ. Nhưng may mắn là mọi chuyện cũng không sao cả. Trộm vía, nghìn lần vía lành ở lại, vía dữ bay đi.
Hà Nội hôm nay trời lạnh, Hải Dương nhà mình con thấy bố mẹ bảo cũng lạnh. Con luôn mong gia đình ta sức khỏe!
P/S: Một vài cây trong vườn nhà.
Nhận xét
Đăng nhận xét